Tôi có một bà chị sống ở Mỹ. Đợt này về Việt Nam chẳng phải vì công chuyện to tát gì mà chỉ để mua trang sức Ngọc Bích!
Đẻ ra đã là đứa lắm chuyện, nên trên đường tháp tùng bà chị đi mua ngọc, tôi liền thắc mắc với chị: “Tại sao một người như chị, đã có thẻ xanh, có cơ ngơi hoành tráng bên kia rồi mà còn phải lặn lội về tít tận Việt Nam mua trang sức làm gì thế? Bên đấy chả nhẽ nó thiếu trang sức cho chị đến thế à?”
Và thế là tôi được nghe một bài ca, nào là “Trang sức bên đó mắc lắm, về Việt Nam chất lượng cũng thế mà nó rẻ hơn nhiều!”, “Cả chị quen mua Ngọc Bích ở đây rồi”, rồi thì “Mua Ngọc Bích này không mua linh tinh được! Người bán phải hiểu về ngọc và Phong Thủy tư vấn mới tốt được. Bên kia bọn nhân viên có biết gì đâu, đi mua không được tư vấn sâu chẳng mê được!” v…v…. Tôi nghe mà nhức cả đầu! Rồi cũng chợt nhận ra một chân lý rằng, người Việt Nam dù cho có đi đến đâu và ở bao nhiêu lâu thì cũng vẫn giữ thói quen và lối suy nghĩ…rất Việt Nam! Khó bỏ lắm!
– Thế sao chị không tới mấy cửa hàng to gần nhà mà mua, đi đâu xa xôi thế này! – Tôi cau mày hỏi chị.
– Dại lắm em ạ! Đừng có tưởng cứ cửa hàng to, hoành tráng là 100% đồ tốt nhé. Chị là chị chỉ tin tưởng mỗi cái nhà Vua Ngọc Bích này thôi đấy, không to, không hoành tráng kèn trống truyền thông nhưng mà nó chất lượng! – Chị ghé sát tai tôi thì thầm như sợ ai nghe thấy.
– Ui giời, chả biết thế nào! – Tôi làu bàu cãi lại.
Thật lòng tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng: Có một cửa hàng bán đồ trang sức với giá trị lên đến vài chục triệu đồng một sản phẩm lại nằm gọn trong một con ngách nhỏ giữa một con phố nhộn nhịp trong lòng Hà Nội như thế này! Nhưng phải công nhận là thay bằng sự hào nhoáng và ồn ã của những cửa hàng ngay mặt tiền phố lớn, thì nơi đây mang lại cho tôi một cảm giác bình yên ngay từ lần đầu đặt chân đến.
Bước vào cửa hàng, điều ấn tượng đầu tiên là mùi gỗ, mùi Trầm tự nhiên từ những tủ đồ trưng bày trang sức. Tiếp theo là tôi bị lóa mắt bởi những sắc màu từ những món đồ trang sức bằng đá quý, nó đẹp và lôi cuốn một cách…rất TỰ NHIÊN.
Trong lúc ngồi chờ để được Handmade riêng cái Vòng Tay, tôi được Chủ quán mời Trà và nhâm nhi vài câu chuyện thì mới được biết cái Sự tình mà Chị tôi gắn bó với Vua Ngọc Bích. Cái sự tình làm bà tiu nghỉu cả tuần từ lần gặp đầu tiên.
Chẳng là có một lần Chị tôi về Việt Nam, Chị muốn mua một chiếc Vòng Tay Ngọc Bích tặng Mẹ, bởi Mẹ Chị trước đây vốn công tác lâu năm ở Đài Loan, ảnh hưởng Văn hóa và lối sống của người Đài. Mẹ Chị nói: “Ở Đài Loan, con Gái 18 tuổi là Bố Mẹ phải mua Ngọc cho mang bên mình.” hay “Vàng có thể không có, nhưng Phụ Nữ thì Ngọc không thể không mang”… rất rất là nhiều thứ. Vậy nên, Chị tôi một người thuộc thế hệ Chuối (ngoài Vàng trong Trắng – cách nói của người Việt ở Mỹ về thế hệ trẻ), được giáo dục phần lớn bằng Văn hóa hiện đại phương Tây mới Yêu Ngọc đến vậy…
Cũng thật là tình cờ và như một sự sắp đặt, Chị được một anh bạn giới thiệu, với câu nói: “Qua đó xem thế nào???” – Vốn dĩ, từ lâu cả tôi và anh bạn đều không tin cái món Ngọc này ở VN lắm, nên lời giới thiệu rất mang tính thăm dò.
Chị tôi vốn tính tò mò liền qua thử xem và rồi cũng chính ngày hôm đấy, nhờ Vua Ngọc Bích, Chị tôi mới biết bao nhiêu năm nay Chị tôi đã bị Lừa thế nào khi đi mua Ngọc. Nào là Ngọc Thiên Nhiên, Ngọc Tự Nhiên, Ngọc Phỉ Thúy… tất cả chỉ là QUẢNG CÁO. Lại chả trách, Chị tôi mỗi lần về Việt Nam lại cứ phải đến chỗ này đầu tiên. Và buồn thay, qua đây Chị mới biết đực rằng chiếc Vòng Ngọc Chị đang đeo trên tay mà chị mua được ở Trung Quốc có giá 120 triệu hóa ra chỉ đáng giá có vài nghìn Tệ (khoảng 10 triệu đồng). Đấy, cái sự tiu nghỉu lại bắt nguồn cho một sự thương nhớ là như vậy !
“Phải công nhận các bạn ở đây Rất có Tâm !” – Đây là câu nói của tôi và Chị khi nói chuyện với các bạn ở đây. Cứ nghĩ mình khen các bạn thì các bạn vui, ai ngờ còn bị bẻ lại thế này:
– “Chị ạ, cái Tâm ngày nay được nhiều người nói quá. Bán hàng Online cũng có Tâm, đi thu nợ cũng có Tâm, bán Trà đá đầu ngõ em cũng hay bảo có Tâm. Riết bị lạm dụng và nói thật, em cũng không biết có Tâm là có cái gì” – Tôi cười lớn, anh lại nói tiếp…
– “Tâm viên bất định, ý Mã nan truy” – Trong Phật giáo/Đạo giáo, Tâm được xem là đối tượng cần bị quản thúc. Vì luôn chạy nhảy như Vượn, không bao giờ chịu đứng yên một chỗ, kể cả khi ngủ.
– Anh lại nói tiếp: Một thứ bất định, không nhìn thấy được, luôn biến đổi theo hoàn cảnh – “Đối cảnh sinh Tâm”…Vậy xem? Có Tâm là có cái gì? – Lúc này tôi mới tròn mắt (bây giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười). Anh lại nói tiếp…
– Thay vì nói về Tâm, có Tâm, từ Tâm… abc Tâm. Chúng em chỉ dám nói, chúng em “Có sự Chân Thành”. Chỉ có sự Chân Thành thì mới lòng người mới “Cảm” được. Cái Chị nhận thấy hôm nay và nhiều người khác nhận thấy, đây chính là sự “Chân Thành của chúng em”, có sao nói vậy, bằng sự Chân thành của những con Người với nhau. Vì với Chúng em, kinh doanh không phải chỉ vì Tiền – Đến lúc này tôi mới thấy một sự sâu sắc thật sự…
Một điều nữa khiến tôi càng khâm phục anh, đó là kiến thứ về Phong Thủy. Anh chẳng cần khoe về số lượng sách Phong Thủy anh đọc hay số lượng Thầy anh học. Mọi sự uyên thâm trong lĩnh vực Phong Thủy của anh, được anh thể hiện đầy đủ trong chính cách nói chuyện của anh! Phải nói là…rất-Phong-Thủy! Thực sự tôi không biết phải diễn tả như thế nào nên có lẽ để hiểu được cảm giác mà như anh nói là “Lối sống Phong Thủy” của tôi lúc này, các bạn hãy một lần thử ghé qua đây, nhâm nhi tách Traà trong một không gian quá đỗi yên bình ở Vua Ngọc Bích!
Ở đây không chỉ có những viên Ngọc Bích sáng như chính Tấm lòng, Sự Chân thành của các bạn mà còn tràn ngập toàn những “THIÊN NHIÊN và THIÊN NHIÊN” khác xa với những bon chen giả dối ngoài kia… !
Nhân nhận được một vài lời Cảm ơn – Chia sẻ chân tình, tôi gửi tặng các bạn một bộ truyện hay về “Tâm Viên Ý Mã”: